Trang

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

hồi ký ký trần quang Cơ


Bình luận: Bùi Tín

Tổ quốc ta đang trải qua Quốc nạn. Hai Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc lãnh thổ thiêng liêng nước ta từ lâu đời đang bị ngang nhiên chiếm đoạt.
Kẻ bành trường già đời bỗng tỏ ra ngạo mạn lấn tới.
Gần đây, là những bước lấn lướt có sắp đặt.
Tháng 8-2007 Bắc kinh loan tin tuyến du lịch Trường Sa sắp mở đón du khách viếng cảnh đẹp của tổ quốc Trung Hoa nơi tận cùng xa xội phía Đông Nam. Đây có thể coi là bước thứ nhất để thăm dò.
Tháng 11 hải quân Trung quốc thuộc hạm đội Nam Hải tập trận, thao diễn, ồn ào, khuấy động, bắn súng lớn, diễu võ dương oai ngay giữa quần đảo Trường Sa. Đây là bước thứ hai;
Tháng 12 cơ quan hành chính quyền hành cao nhất là Quốc Vụ Viện ra quyết định thành lập thành phố Tam Sa để cai quản toàn bộ các quần đảo Tây Sa (chỉ Hoàng Sa), Nam Sa và Trừơng Sa. Có thể coi như bước thứ ba.
Kẻ bành trướng nước lớn quen ngạo mạn không giới hạn, ngang nhiên thách thức nhân dân Việt nam ta, thách thức luôn các nước Đông Nam Á đang có tranh chấp chủ quyền trong vùng và đã cùng nhau cam kết không dùng vũ lực lấn chiếm các đảo, ngang nhiên thách thức toàn thế giới.Đây không phải lần đầu. Đã bao lần kẻ bành trướng nước lớn dở trò bạo ngược và hung hãn. Cuối năm 1974 chúng đã mang tàu thuyền, cậy số đông chiếm quần đảo Hoàng Sa. Anh em hải quân ta ở miền Nam đã dũng cảm giáng trả buộc chúng phải chịu tổn thất sâu cay. Tháng 2 và tháng 3 – 1979 chúng sua quân vào 6 tỉnh biên giới miền Bắc, bị quân và dân ta chống trả quyết liệt, tháo chạy tơi bời.
 - Vì sao nên nỗi ?
Nay kẻ bành trướng nước lớn lại giở trò bắt nạt lấn lướt nước ta, trước hết vì chính quyền ta tỏ ra yếu đuối, khiếp nhược.
Còn nhớ vào đầu năm nay, khi chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng sang thăm Bắc kinh, xảy ra xung đột nhỏ trong vịnh Bắc bộ, tàu vũ trang Trung quốc bắn vào thuyền đánh cá ta. Phía ta phản đối. Phía họ vừa ăn cướp vừa la làng. Ngay khi ông Trọng gặp chủ tịch quốc hội Trung quốc Ngô Bang Quốc, Tân hoa xã loan tin công khai :'' lãnh đạo ta đã lưu ý nghiêm khắc phía Việt nam không  để xảy ra chuyện như thế nữa''.Họ uốn lưỡi cú diều. Vậy mà ông Trọng vẫn cúi đầu cười nịnh. Đường đường là chủ tịch quốc hội mà hèn hạ,-  hay dốt nát đến thế, thì làm nên chuyện gì được !  
Nhưng đó chưa phải là nguyên nhân cơ bản.
Xin phơi bày ra thanh thiên bạch nhật để đồng bào trong và ngoài nước, để anh em cựu binh sỹ của cả 2 miền, ở cả 2 bên chiến tranh khi xưa, nay tôi coi đều là anh em ruột thịt, biết rõ rằng quốc nạn Hoàng Sa - Trường Sa hiện nay bắt nguồn từ tình trạng kéo dài hơn 16 năm nay là thế lực bành trướng nước lớn đã cắm sâu một nhóm tay chân thân tín người Việt nằm ngay trong Cung đình cộng sản Hànội.
Bố mẹ tôi dạy tôi nói thẳng. Sách vở đạo lý dạy tôi nói thẳng. Đạo Phật dạy tôi nói thẳng. Đã đến lúc tôi phải nói rõ sự thật này. Không ít người đã biết qua, nhưng còn tờ mờ lắm.
Sự thật là 14 vị trong bộ chính trị hiện nay về danh nghĩa là có quyền lực cao nhất, nhưng lại không phải vậy. Vì đàng sau nó còn cái '' chính phủ M+A '', ma quái, ma trơi, ma xó, do 2 nhân vật Mười và Anh kết liền thành một cặp. Họ bắt đầu thần phục thiên triều từ bao giờ ? xin thưa từ khi ông Đỗ Mười mang danh nghĩa thủ tướng cùng tổng bí thư Nguyễn văn Linh và cố vấn Phạm Văn Đồng đến Thành Đô, thủ phủ Tứ Xuyên, để gặp và hội kiến bí mật với tổng bí thư Giang Trạch Dân và thù tướng Lý Bằng, vào 2 ngày 3 và 4 tháng 9-1990.
Ngay sau Đại hội VII (24-27 tháng 6-1991), Đỗ Mười lên chức tổng bí thư thay Nguyễn văn Linh, liền cất nhắc ngay Lê Đức Anh bộ trưởng Quốc Phòng, ủy viên bộ chính trị kiêm thêm ủy viên thường trực của bộ chính tri; Đỗ Mười tự ý phong Lê Đức Anh là nhân vật ''số 2'' (chưa từng có trong đảng), đảm nhận luôn khối quân sự, an ninh, tình báo, đối ngoại, để rồi tháng 3-1991 đưa lên làm Chủ tịch nước, dù cho lý lịch không rõ ràng, khai ngày vào đảng mơ hồ, không có người giới thiệu.
Ngay sau Đại hội VII, mặc dù quan hệ Việt - Trung căng thẳng 12 năm qua, chưa bình thường hóa, Đỗ Mười hăm hở cử Lê Đức Anh cùng trưởng ban đối ngoại trung ương Hồng Hà sang ngay Bắc kinh, báo cáo với Giang Trạch Dân và Lý Bằng mọi sự diễn ra trong đại hội VII, kể cả những cuộc tranh cãi trong nội bộ, cho đến việc ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch bị truất phế vì tỏ ra không mặn mà với Trung cộng. Ngay sau đó Lê Đức Anh gặp trợ lý bộ trưởng ngoại giao Từ Đôn Tín (nói sõi tiếng Việt, từng nhiều lần sang Hànội) để 2 lần hạ mình tạ lỗi (!), màu mè rằng : '' năm ngoái đồng chí sang Việt nam xảy ra một số trục trặc không hay lắm do chúng tôi gây ra; trục trặc trong quan hệ là việc rất đau lòng , nhất là giữa những người cộng sản...''.
Từ đó, Lê Đức Anh và Hồng Hà gọi Từ Đôn Tín là ''anh'', không gọi là đồng chí nữa, cho cực kỳ thân thiết như trong gia đình vậy. Đối với đại sứ Trung quốc ở Hànội Trương Đức Duy cũng thế, Lê Đức Anh chuyện gọi bằng ''anh'', còn dặn rằng có gì Anh cứ đến gặp tôi, không cần qua bộ ngoại giao.(xin đọc kỹ Hồi ký Trần Quang Cơ, thứ trưởng ngoại giao)
Từ Đại hội VII đến đại hội X, từ 1991 đến 2007, bộ chính trị qua 16 năm, 4 khóa vẫn bị chi phối bởi cặp bài trùng Mười Anh, thân thiết cực kỳ với Thiên triều. Sau đại hội VII, Đỗ Mười làm Tổng bí thư, Lê Đức Anh làm chủ tịch nước lại ôm cả mảng Nhà nước, Quốc phòng, An ninh, Tinh báo, Đối ngoại, quan hệ Việt Trung còn chặt hơn. Mười + Anh còn mong Trung Quốc sẽ thay Liên Xô làm chỗ dựa mới cho phong trào cộng sản quốc tế. Khi Lê Phả Phiêu làm tổng bí thư, Mười + Anh đổ tội cho Phiêu nhượng đất và biển cho Tàu thì Phiêu trả lời rõ rằng chính Anh đã xui Cầm ký cho nhanh cho xong. Chính Mười và Anh chọn Nông Đức Mạnh lên thay Phiêu vì Mạnh '' yếu toàn diện '', sẽ dễ sai bảo. Quả nhiên là vậy. Mười + Anh cho con Mạnh là Nông Quốc Tuấn vào Quốc hội, không hỏi tội con rể và con gái của Mạnh trong vụ Bùi Tiến Dũng. Mạnh chỉ mong sang năm hạ cánh an toàn vào giữa nhiệm kỳ. 
Chính con bài Nông Đức Mạnh là con bài còn rớt lại của Mười + Anh. Một con người cực kém hiểu biết, không viết nổi một bài báo, nói chuyện không có một ý riêng, không trả lời phỏng vấn nước ngoài, không bao giờ cầm đến một tờ báo nước ngoài, chuyên tuyên đọc những dòng trợ lý viết, vẫn là nhân vật số 1 của đảng. Tôi không chút ghét bỏ tư thù ông Mạnh, nhưng sự thật là thế
Trước Đại hội X, các uỷ viên bộ chính trị Trần Đình Hoan, Phạm văn Trà, Nguyễn Khoa Điềm và Trần Đức Lương thay phiên nhau vào Phủ Chúa M+A để mật báo mọi điều và xin chỉ giáo. Từ sau Đại hội X, cả 4 vị rơi rụng, một mình Nông Đức Mạnh đích thân làm việc ấy. Phủ Chúa càng muốn duy trì tổng Mạnh làm tay chân đắc lực. Cứ có họp lớn là Mạnh mời Mười + Anh đến ngồi trình diễn ở hàng đầu, chính giữa để ra uy và trấn an bộ hạ, dù cho chỉ ngồi ngủ gà ngủ gật và không ai buồn hỏi chuyện.   
Lối thoát khỏi Quốc nạn.  
Quốc nạn có thể thành dịp may.
Nếu như toàn dân thức tỉnh. Và từ toàn dân thức tỉnh kéo theo người lãnh đạo tỉnh ngộ.
Toàn dân hãy đặt vận nước lên trên hết.
Việc khẩn cấp là điểm rõ mặt nhóm bộ hạ của Thiên triều phương Bắc đang mai phục giữa cung đình Hànội. Vô hiệu hóa kẻ mất gốc dân tộc.
Nước lớn mà phi nghĩa không đáng sợ.
Xưa kia cha ông ta chưa có cả thế giới bên ta còn không sợ nữa là.
Nay ta có cả thế giới tiến bộ bên ta, ta có Liên Hợp Quốc, có Pháp luật quốc tế, có các nước bạn Đông nam Á bên ta.
Hãy có dũng khí phủ nhận những hiệp định bất bình đẳng, những sai lầm lịch sử do chính quyền cũ để lại, dù đó là những chữ ký của những Phạm Văn Đồng, Ung Văn Khiêm, Nguyễn Mạnh Cầm, Nguyễn Dy Niên..., hãy đưa ra công luận, ra Tòa án Quốc tế sự kiện bất công, bất hợp pháp này.
Ta không gây sự với nước láng giềng nào, giữ quan hệ bình thường, hữu hảo với nhân dân mọi nước, nhưng một tấc đất quyết không từ bỏ.
Nhân thời cơ Quốc nạn này hãy sáng suốt phóng tầm nhìn ra xa, thắt chặt tình đoàn kết thống nhất dân tộc, trong ngoài nước, dù cho trước kia có chống đối nhau, tay phải đánh vào tay trái, thì nay càng thêm yêu quý nhau bền chặt vì chúng ta chung một Mẹ Tổ quốc.
Người lãnh đạo có dám đi đầu, mở đường cho một trào lưu đoàn kết dân tộc trên nền tảng thương yêu, bình đẳng, nhân phẩm như nhau, không ai hơn ai kém, không ai đúng ai sai, không ai thắng ai thua, không ai vinh ai nhục. Cả dân tộc toàn thắng chia rẽ và đố kỵ. Nước Việt nam mà mọi người toàn thắng chia rẽ sẽ lập tức mạnh ít nhất gấp đôi, thanh thế cũng gấp đôi.
Và cũng nhân thời cơ này hãy bừng tỉnh dậy gia nhập Câu lạc bộ các nước Dân chủ thật sự trên nền tảng đa nguyên đa đảng, rút chân khỏi hàng ngũ các nước độc đoán độc đảng, nơi người dân bước vào thế kỷ 21 vẫn còn thèm khát tự do báo chí, tự do lập hội và tự do bầu cử đã thành nếp sống tự do bình thường của hơn một trăm nước khác. Nước Việt nam sẽ vụt lớn như có phép lạ. Phép lạ trong tầm tay.
Thoát quốc nạn Hoàng Sa - Trường Sa trong tầm tay.

Bùi Tín
Paris 21-12-2007

Hồi ký Trần Quang Cơ : Hồi Ức và Suy Nghĩ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét